
Tôi ko biết nhiều về những hoạt động và sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật của anh ý Trường Kỳ vày những vị mặt khác với anh vì như thế tôi thông thường anh cho tới rộng lớn đôi mươi tuổi tác. Tôi cũng ko biết gì nhiều về mái ấm gia đình, thân mật thế của anh ý vì như thế tôi không được phiên nào là với thời điểm cho tới thăm hỏi anh bên trên tư gia Montreal. Tôi ở Vancouver, xa nhau kể từ Đông thanh lịch Tây nước nhà Canada.Thật rời khỏi, tôi và anh họp mặt nhau chỉ mất vài ba phiên. Lần đầu là rộng lớn 10 năm vừa qua trên đây bên trên Vancouver, vô năm 1998. Anh đang được thuế tầm tư liệu nhằm viết lách tiếp cuốn Tuyển luyện nghệ sỹ , nhờ một người thân quen ở Vancouver là vũ sư Michael Nguyễn nhưng mà tôi vẫn phiên trước tiên được vinh dự xúc tiếp với 1 con cái người dân có trái ngược tim và linh hồn nhân từ lành lặn, mộc mạc tấm lòng như anh Trường Kỳ. Hồi bại, tôi còn đem nghệ danh là Phạm Tuấn Hải, không hẳn thay tên vì như thế trùng thương hiệu với ca sĩ Tuấn Hải, ck của ca sĩ Cát Ly.
Tôi chỉ là một trong chàng trai rất rất thông thường, chẳng to lớn con cái , ko rất đẹp trai, thiệt rời khỏi tôi chẳng với gì xứng đáng cần xem xét tới cả. Tôi sinh hoạt văn nghệ ở Vancouver từ thời điểm năm 1988, chính thức kể từ tầm quan trọng nhạc công vô ban nhạc, đệm đàn, sinh hoạt với ca đoàn và luyện tành ca hát, sáng sủa tác, thực hiện thơ… không đủ can đảm trình bày là có tính chuyên nghiệp vì như thế thiệt rời khỏi chẳng với kiểu nào là mang lại chiến phẩm kinh tế tài chính đầy đủ nhằm coi là 1 trong nghề nghiệp và công việc nuôi sinh sống phiên bản thân mật cả. Lúc bại, tôi mới nhất in kết thúc một luyện nhạc bao gồm đôi mươi bài bác tình khúc nhờ một người các bạn thân quen với tiệm in là anh Đức (cám ơn Đức phiên nữa) nhằm thực hiện kỷ niệm, luyện nhạc này ko lúc nào sản xuất và khong xuất hiện vô bất kể tiệm sách nào là cả, tựa đề là Mảnh đời phiêu lãng. Bây giờ thỉnh phảng phất nom lại luyện nhạc này, tôi hoặc mỉm mỉm cười vì như thế thấy được kiểu ngây ngô, cả tin tưởng và nghô nghê của một cậu trai mới nhất rộng lớn, chưa chắc chắn gì nhiều về cuộc sống và những hệ luỵ của chính nó.
Tôi tặng anh Trường Kỳ luyện nhạc bại với toàn bộ sự trân trọng nhưng mà tôi với và anh vẫn mang lại tôi thấy được tư cơ hội đảm bảo chất lượng rất đẹp của một đàn anh thẩm mỹ và nghệ thuật, anh trân trọng nhận, nhìn qua, nghe qua chuyện tôi trinh tiết bày và với những điều khen ngợi tặng và chỉ bảo tình thực, ko với tư cơ hội kẻ cả, đàn anh nhưng mà với tư cơ hội là một trong người cùng theo với những thao thức về cuộc sống và những bài học kinh nghiệm của cuộc sống mang lại. Lần đầu bắt gặp tận nhà anh Michael, anh Trường kỳ chỉ chất vấn tôi sơ qua chuyện về những sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật của tôi và hứa vài ba ngày sau tiếp tục tái ngộ tận nhà anh chị chưng sĩ Bình là kẻ thân quen của anh ý kể từ Montreal mới nhất dọn xuống Vancouve nhằm sinh sinh sống. Theo điều hứa, công ty chúng tôi tái ngộ thời gian sau và sử dụng nguyên vẹn một ban đêm nhằm anh nghe tôi một vừa hai phải đệm piano, một vừa hai phải trình diễn những ca khúc của tôi sáng sủa tác. Thật là một trong ban đêm khắc sâu vào tâm trí. Gần 10 năm sau khoản thời gian tái ngộ anh chị chưng sĩ Bình và anh Trường kỳ, công ty chúng tôi vẫn nhắc nhở lại ban đêm rất rất rất đẹp và khắc sâu vào tâm trí bại vì như thế bầu không khí trọn vẹn thẩm mỹ và nghệ thuật, tấm lòng và công ty chúng tôi thấy được nét đẹp của thẩm mỹ và nghệ thuật và của lòng người. Anh cho tới Vancouver với mục tiêu tìm kiếm những kĩ năng thẩm mỹ và nghệ thuật còn ko tạo nên thương hiệu tuổi tác, anh cho tới với 1 tấm lòng của những người vẫn nên danh, thành công xuất sắc, ham muốn tạo nên thời cơ sẽ giúp đỡ hứng những người dân với kĩ năng nhưng mà chưa xuất hiện được thời cơ đem kĩ năng nhằm đáp ứng thẩm mỹ và nghệ thuật, đáp ứng cuộc sống.
Với thể trạng và thân mật phận của một người nhỏ bé xíu, vô danh và cần thiết thời cơ khi bại và nhờ anh một trong những phần nào là tôi vẫn nên danh giờ đây, tôi van được cúi đầu vô khoảng thời gian ngắn này và thật nhiều những khoảng thời gian ngắn sót lại của tôi vô cuộc sống này đế cảm ơn tấm lòng đảm bảo chất lượng và nghĩa cử cao quí của anh ý. Phút khoác niệm về anh van kéo dãn dài mãi cho tới ngày tôi rời xa ngoài điểm tạm thời trú đời này. Sau phiên gặp mặt trước tiên bại, tôi rất rất vất vả nỗ lực tạo ra cho chính bản thân một vị trí vô khung trời mênh mông của thẩm mỹ và nghệ thuật, của music tuy nhiên lại rất rất nhỏ bé xíu ngoài cuộc sống vì như thế trong tim người thiệt là thiếu thốn những tấm lòng quí giá chỉ, đảm bảo chất lượng bụng như tấm lòng của anh ý Trường Kỳ vậy.
Tám năm tiếp theo, năm 2006, tôi mới nhất lại sở hữu thời điểm bắt gặp anh đợt nữa. Lần họp mặt này, tôi vẫn tạo nên một ít thương hiệu tuổi tác, tuy rằng rằng tôi không thể là một trong Phạm Tuấn Hải nhưng mà anh Trường Kỳ thân quen biết trước đó vì như thế tôi vẫn thay tên là Phạm Khải Tuấn tuy nhiên tình yêu bằng hữu thì thiệt là đảm bảo chất lượng rất đẹp. Anh cho tới Vancouver lại cũng vì như thế lòng đảm bảo chất lượng. Lần này, tôi, anh Trường Kỳ và anh chưng sĩ Bình cùng với nhau cút thăm hỏi một người các bạn nghệ sỹ rất đơn giản thương mặc cả 3 công ty chúng tôi đều thân quen biết, này đó là anh Thanh Tòng, tay kèn saxophone số một nhưng mà tôi được thời cơ đùa nằm trong cộng đồng ban nhạc xuyên suốt kể từ trong thời hạn của đầu những năm 90 từng dải khu đất vùng Tây bắc châu Mỹ. Anh Thanh Tòng đang được lâm trọng bịnh công ty chúng tôi đã và đang lâu lắm rồi không tồn tại thời điểm tái ngộ anh. Chúng tôi ngồi cộng đồng vô con xe của tôi bên trên đàng đi tìm ngôi nhà phu nhân ck anh Thanh Tòng, chị Xuân. Trong xe pháo, vô tình nghe được một vài ba bài bác mới nhất của tôi sáng sủa tác, cũng viết lách, thực hiện hoà âm, thâu hát tuy nhiên chỉ nhằm bại thôi chứ không cần sản xuất gì cả. Anh Trường kỳ vẫn trình bày những đánh giá rất rất rất đẹp, rất rất tình thực nhưng mà tôi ko lúc nào quên được. Thằng này viết lách nhạc với hậu, được lắm. Tôi ko mến những điều khen ngợi nịnh thần, tôi mến nghe thực sự vì như thế tôi tôn trọng thực sự. Và tôi biết anh trình bày thật
Trong quy trình sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật, điều khen ngợi giờ chê tôi nghe nhiều, thấy nhiều. Những vấn đề này ko tách ngoài, nó canh ty tất cả chúng ta trưởng thành và cứng cáp thêm thắt rời khỏi thôi. Nhưng tôi quan sát được điều nào là vạc xuất kể từ trái ngược tim, kể từ sự thông cảm nhân loại và điều nào là là những điều fake gian trá, nịnh thần nọt nhằm cầu ngóng lợi lộc và ơn huệ. Trong ngay gần 10 năm từ thời điểm ngày bắt gặp anh Trường Kỳ lần thứ nhất cho đến phiên này, tôi đã biết thành, đang được cuộc sống mang lại tôi thấy thực sự ko cần dễ dàng tìm kiếm được những người dân các bạn đảm bảo chất lượng bụng và tình thực như anh Kỳ đâu. Ngoài cuộc sống và nhất là vô giới sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật nhưng mà tôi vẫn sinh hoạt qua chuyện và hiểu hiểu thêm nhiều, không biến thành liên minh tháo dỡ chạy, trình bày xấu xa, kèn cựa, giành giựt, lường gạt, thủ đoạn, đâm sau sống lưng chiến sỹ, ỉm tài, doạ, giựt show, trình bày xấu xa với bầu show, lấy giảm bớt cashier, ko trả chi phí, ko van quy tắc, gian sảo, quấy rầy và hành hạ, cá rộng lớn doạ cá bé xíu, quỷ cũ doạ quỷ mới nhất, ngôi sao sáng bóp bị tiêu diệt đàn em…. v….v…. thì mới có thể là chuyện kỳ lạ. Hôm sau, tôi lại đem anh Kỳ tăng trưởng downtown thăm hỏi ngôi nhà tôi và bằng hữu công ty chúng tôi nằm trong cút ăn sushi và tôi vẫn kinh ngạc tò mò rời khỏi ông anh Trường Kỳ của tôi rất rất sành sõi và kiến thức và kỹ năng về số sushi, hoá ra anh là tay nghiện số một, vậy là tôi đã mang anh cút chính địa điểm, thiệt là ý trời và thiệt là đảm bảo chất lượng rất đẹp.
Cũng học tập kể từ anh Trường Kỳ, vày kĩ năng hạn hẹp và sự thân quen biết với số lượng giới hạn của tôi, tôi cũng canh ty một số trong những các bạn trẻ con rộng lớn tôi giành được kiểu thời cơ nhưng mà tôi từng ngóng được với, bại là sự việc thân quen biết, những lời khuyên tình thực và những điều khuyến nghị, đưa đường cũng tựa như các sự ủi an, cảm thông Khi bọn họ bị cuộc sống thực hiện nhức lòng, bị thương tích vô linh hồn vì như thế bị cõi trần và liên minh gian trá gạt và lừa hòn đảo. Tôi bị lường gạt trải qua không ít và đã biết thành nhức lòng nhiều nên giờ trên đây, Khi suy nghĩ lại và phân tích lại những gì anh Trường Kỳ vẫn hỗ trợ và thực hiện canh ty cho những nghệ sỹ đàn em ko thương hiệu ko tuổi tác, tôi thấy rất rất ngấm thía và rất rất hy vọng rằng nhờ lòng thương của đấng vô thượng, cuộc sống này cần nhận thêm thiệt nhiều những tấm lòng như của anh ý Trường kỳ và tiết kiệm hơn những kiểu biến tướng của sự việc vị kỷ, ghen ghét tị nạnh, kiêu ngạo, tham ô lam, gian sảo, lường gạt nhưng mà tôi vẫn bắt gặp qua chuyện rất nhiều trong tim nhân loại tao, vô giới sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật trình bày riêng biệt Hay là cuộc sống trình bày cộng đồng.
Đầu trong năm này, chính vào trong ngày mồng một, tôi với gọi anh Trường kỳ. Tôi ko trình bày nhiều vì như thế thời hạn về sau, tôi đang được luyện tu thiền và tự động dưng những điều trình bày thừa mứa thì không thích tạo nên nữa. Chúng tôi chỉ trình bày cùng nhau không nhiều câu. Tôi chúc anh mức độ khoẻ đảm bảo chất lượng vì như thế tôi hiểu rằng rằng, Khi nhân loại tao vẫn trải qua chuyện thật nhiều những thay cho thay đổi vô cuộc sống, sự bình an vô linh hồn và mức độ khoẻ của thân xác mới nhất là vấn đề cần thiết nhất chứ không cần cần là kiểu ngôi nhà thiệt to lớn, chiếc xe thiệt thanh lịch, kiểu danh vọng quý phái và kiểu vẻ vẻ ngoài quý phái, fake trá. Tôi chỉ nới với anh là ráng lưu giữ gìn mức độ khoẻ và sinh sống bình an anh nhé. Không ngờ rằng phiên thì thầm đó lại là phiên sau cuối. Lần trước đó thì thầm bên trên điện thoại cảm ứng thông minh là phiên anh thực hiện một cuộc phỏng vấn dành riêng cho tôi và trên đây thực sự một chiếc ơn nhưng mà ông Trời dành riêng cho tôi vì như thế tôi thì thầm với anh rất rất tự do, ko vết diếm những nỗi nhức và thú vui của tôi vô sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật.
Thời gian trá trước lúc tôi luyện thiền, tôi cứ đem thể trạng là bản thân bị cuộc sống ức hiếp nhiều lắm, những trò bỉ ổi, thủ đoạn đùa xấu xa của những người cùng cơ quan hoặc là sự việc đối đãi bất công và thiếu thốn công bình của những người dân tôi thao tác cộng đồng với vẫn khiến cho tôi tuyệt vọng thật nhiều về sinh hoạt thẩm mỹ và nghệ thuật và cuộc sống trình bày cộng đồng. Nói về chuyện này, tôi lại ghi nhớ rời khỏi rằng tôi còn nợ anh một lời hứa hẹn. Lần bắt gặp nhau thời gian gần đây nhất, khi ngồi vô xe pháo tôi nghe nhạc, anh với bảo tôi rằng anh mến bài bác Tặng gì lẫn nhau và bài bác Để lại quê nhà chút hình hài của tôi và trình bày tôi rằng ghi nhớ gởi 2 bài bác bại mang lại anh nhằm anh reviews mọi chỗ. Tôi đã nhận được điều vẫn ko thực hiện. Bây giờ thì âm khí và dương khí cơ hội trở, tôi ko biết cần làm thế nào nhằm đền rồng kiểu ơn tri ngộ này.
Trên đời này, người tao cứ cho là gia tài và danh vọng là quí giá chỉ nhất, tôi ko suy nghĩ như thế. Cái xứng đáng quí là tấm lòng và tôi như ý nhận đưọc một trong những phần của kiểu phần thưởng quí giá chỉ bại điểm Thượng Đế qua chuyện sự xuất hiện của anh ý Trường Kỳ bên trên cõi đời này. Anh ko cần là thần thánh, cũng chẳng cần là một trong ngôi sao sáng thẩm mỹ và nghệ thuật sáng sủa chói. Anh chỉ là một trong ông anh với nụ mỉm cười nhân từ lành lặn, hình dáng lù khù, mến nhậu nhẹt và với tấm lòng thiệt xinh đẹp, Chịu đựng đùa, mến hỗ trợ người và biết nom rời khỏi ai cần thiết nhằm nhưng mà hỗ trợ. Tôi rất rất vinh dự được thân quen biết anh vô cõi đời này và tôi tiếp tục rất rất vinh dự Khi rồi đây tôi rời khỏi cút, tôi tiếp tục tái ngộ anh ở một cõi không giống, điểm này đó là Thiên Đàng và điểm này sẽ không tồn tại sự thù hằn hận, không tồn tại ghanh ghét bỏ, ghen ghét tị nạnh, kiêu ngạo, ích kỷ, fake trá, gian trá gạt, doạ, cừu địch..v…v… những vấn đề này vẫn với rất nhiều ở cõi đời này và đã trải mang lại cuộc sống của từng nào kiếp nhân loại thống khổ rất nhiều rồi. Hoặc nếu như hoàn toàn có thể được, tôi cũng ko quan ngại bắt gặp anh mặc dù âm khí và dương khí cơ hội trở vì như thế tôi tin tưởng cuộc sống đời thường này, những gì tất cả chúng ta thấy và cảm biến được vày những giác quan tiền nhân loại chỉ là một trong phần rất rất nhỏ của thực sự nhưng mà thôi. Sự thiệt vĩ đại rất nhiều. Nếu tôi bắt gặp anh, tôi tiếp tục nhờ anh chỉ mang lại tôi hiểu thêm nhằm dò thám rời khỏi phương pháp nào là muốn tạo rời khỏi sự niềm hạnh phúc cho những người không giống ko vày chi phí tài, danh vọng và những loại phù phiếm, sang chảnh nhưng mà công ty chúng tôi từng biết qua chuyện nhưng mà cần bằng phương pháp tạo nên sự bình an và niềm hy vọng điểm những nhân loại hiện giờ đang bị thống khổ vì như thế bị cuộc sống phản bội, dày vò hoặc bị cuộc sống đời thường vật hóa học bao vây bọn họ, không chỉ có mang lại bọn họ lối bay nhằm tìm kiếm được bình an và tự động bên trên.
Hai bài bác hát tôi từng hứa gởi mang lại anh, thôi thì như vậy này nhé. Tôi gởi lên mạng internet, tôi gởi lên trên bề mặt báo, tôi gởi những người dân thân quen biết. Tôi đưa ra quyết định nhì bài bác hát này được xem là rubi tặng của anh ý tặng mang lại quý khách sót lại, nối liền với thương hiệu của anh ý. Hai bài bác hát này được xem là gia tài của toàn bộ những ai tin tưởng vô lòng đảm bảo chất lượng còn tồn bên trên cũng tương tự tôi vẫn tin tưởng vô lòng đảm bảo chất lượng của anh ý vậy. Đừng ai suy nghĩ gì cho tới chuyện gia tài cả. Đừng ai tận dụng 2 bài bác hát này nhằm thực hiện lợi góp thêm phần lợi danh mang lại bọn họ cả. Nếu 2 bài bác hát này hoàn toàn có thể tạo nên được những điều gì đảm bảo chất lượng rất đẹp, hãy nhằm nó bên dưới thương hiệu anh Trường Kỳ và sử dụng toàn bộ những quyền lợi nhưng mà nó hoàn toàn có thể tạo nên được sẽ giúp đỡ mang lại những người dân rất cần phải sự hỗ trợ nhưng mà nếu như anh còn tồn bên trên thì bọn họ sẽ tiến hành anh gíúp hứng tựa như vậy. Tôi chỉ mong sao thế thôi còn từng sự tiếp tục ra sao thì là sự việc xếp bịa đặt của ông Trời. Tôi ngóng được bắt gặp anh, hoàn toàn có thể là vô mơ, hoàn toàn có thể là bắt gặp hồn anh nơi nào đó, nếu như anh ghi nhớ đàng cho tới ngôi nhà thăm hỏi tôi. Tôi ko kinh bắt gặp anh đâu anh Trường Kỳ ạ.
Và đó là 2 bài bác hát nhưng mà anh từng dặn dò tôi gởi mang lại anh. Bài Tặng gì mang lại nhau
Tặng gì lẫn nhau Khi xuân thanh lịch thời hạn thay cho áo.
Tặng gì lẫn nhau Khi hè về, nắng và nóng vương vãi cuối đường
Tặng gì lẫn nhau Khi thu thanh lịch lá thay cho muôn màu
Ôi tối đông đúc, giá chỉ băng lạnh lẽo lùng, biết tặng gì, tặng gì mang lại nhau
Tặng gì lẫn nhau, sao ngày hôm qua giận dỗi hờn nhau chi
Tặng gì lẫn nhau nhằm ngày trau vẫn phấn chấn ghi nhớ nhau
Tặng nhau ngày hôm nay, thương nhau cút trước lúc giã từ
Thân nhân gian trá cũng rời khỏi tro lớp bụi, van hãy tặng nhau, tặng nhau tình yêu
Món rubi đẹp tuyệt vời nhất là buông bỏ lẫn nhau những giận dỗi hờn xưa nay đã trải nhức xót nhau
Hãy thương nhau là nhân loại yếu ớt. Còn tị nạnh hiềm và ghanh ghét bỏ, là còn đau đớn nhối
Hãy tạm dừng tức thì lòng ghen ghét vô duyên, những hận thù hằn hòn đảo điên, những điều nhức nhối tim
Hãy trao nhau điều cảm ơn và van lỗi, điều thông cảm đem cộng đồng kiếp người…….
Và đó là bài bác thứ hai. Về bài bác này tôi ko ham muốn thể hiện thịnh hành tuy nhiên vì như thế lời hứa hẹn với anh, và giờ đây cũng không thể cơ hội nào là không giống nhằm gởi tặng anh nên tôi đành cần thể hiện thôi. Lý vì thế là vì như thế Khi tôi viết lách bài bác này, tôi suy nghĩ cho tới kiểu thống khổ của những thương phế truất binh quân lực VN Cộng hoà, những người dân vẫn nhằm lại rất nhiều sự mất mát của mình nhằm cho những người không giống thừa kế lấy sự tự tại, phát đạt giờ đây nhưng mà tất cả chúng ta đang rất được tận hưởng mà người ta lại ko được vinh danh và hỗ trợ tựa như các người của phe sót lại. Sau bại, tôi lại suy nghĩ vớ từ đầu đến chân VN tất cả chúng ta mặc dù đứng ở duới color cờ nào là, mất mát vì như thế niềm tin tưởng vô sự đảm bảo chất lượng rất đẹp của những lời hứa hẹn kể từ bất kể ngôi nhà nghĩa hoặc cơ quan chỉ đạo của chính phủ nào là cút nữa, mất mát ở đâu cũng vậy cũng cần được chôn cộng đồng cùng nhau và cần được vinh danh, nâng niu và tôn trọng như nhau. Tất cả từng chỗ bị thương đều cần được niềm tin tưởng vô lòng đảm bảo chất lượng vô hạn trị lành lặn. Con người hoàn toàn có thể thực hiện được quy tắc kỳ lạ nếu như bọn họ tin tưởng vô quy tắc kỳ lạ như Chúa từng trình bày niềm tin tưởng của những người quáng gà đôi mắt vẫn trị được mang lại hắn tao, tôi hy vọng quý khách cùng với nhau tin tưởng vô quy tắc kỳ lạ và tất cả chúng ta tiếp tục thực hiện được điều này.
Tôi hy vọng cơ quan ban ngành VN tạo nên một ngôi mồ cộng đồng mang lại toàn bộ những người dân VN vương quốc na ná VN nằm trong sản vì như thế bọn họ là những người dân với kĩ năng tạo nên quy tắc kỳ lạ này. Họ là những người dân thắng lợi vẫn không hẳn là thắng lợi trọn vẹn. Tôi suy nghĩ người thắng lợi là kẻ biết quăng quật những kiểu bản thân đang sẵn có, bước xuống và dò thám cơ hội xoa nhẹ nhõm, băng bó nỗi nhức của những người dân mà người ta vẫn vô tình hoặc cố ý tạo nên nỗi nhức và sự thù hằn hận vô bọn họ. Sự mất mát của Chúa, sự quên bản thân của Phật cũng kể từ sự cảm thông với những nỗi nhức nhân loại nhưng mà rời khỏi, những Ngài vẫn thắng lợi được sự bị tiêu diệt và thắng lợi được bằng phương pháp yêu thương lấy quân thù của tôi và cảm thông mang lại những yếu ớt của mình. Người bị tiêu diệt thì đã và đang bị tiêu diệt rồi. Tất cả những người dân bị tiêu diệt vì như thế cuộc chiến tranh đều là bằng hữu của tất cả chúng ta, đều là huyết đỏ rực, domain authority vàng. Mọi lá cờ đều cần được tôn trọng và xếp lại như nhau, chôn cộng đồng vô ngôi mồ, thực hiện tuyệt cút sự hằn thù vì như thế yêu cầu rộng lớn bại của nhân loại rồi tiếp sau đó trưng cầu chủ ý toàn dân, tôi hy vọng sự bình an và niềm hạnh phúc thiệt sự trong tim từng một nhân loại tiếp tục chỉ dẫn mang lại bọn họ thấy color cờ gì là đảm bảo chất lượng rất đẹp và quan trọng nhất mang lại VN vô sau này.
Tôi hy vọng này sẽ là white color của hoà bình vĩnh viễn, color của độ sáng vì như thế độ sáng với toàn bộ từng sắc tố vô bại. Hơn 2 triệu con người Việt lưu vong mọi chỗ bên trên toàn cầu và rộng lớn 80 triệu dân nội địa đang được đợi một quy tắc kỳ lạ xẩy ra. Phép kỳ lạ này cần được chính thức kể từ tức thì vô chủ yếu lòng khu đất u VN, tiếp sau đó thì quy tắc kỳ lạ tiếp tục kế tiếp xẩy ra trong tim những người dân ko nguôi được thù hằn hận từng những điểm không giống. Tôi hy vọng tiếp tục không tồn tại bất kể một sự ngộ nhận hoặc hiều lầm nào là vô sự chỉ dẫn đảm bảo chất lượng lành lặn kể từ ơn bên trên soi sáng sủa nên tôi vẫn rất rất do dự ko ham muốn thịnh hành phiên bản nhạc này mặc dù là tôi vẫn viết lách bài bác này bao nhiêu trong năm này rồi. Tôi rất rất hy vọng bọn họ bắt gặp quá khứ, thời điểm hiện tại và sau này của tất cả chúng ta vày kiểu tâm rất rất thiện, vày con cái đôi mắt loại tía và sự tâm trí, vươn lên là bản thân và sinh sống trở thành một nhân loại nhỏ bé xíu nhất, mọn nhát nhất chỉ ham muốn học tập theo đuổi Chúa, ham muốn học tập theo đuổi Phật nhưng mà dò thám rời khỏi phương pháp sẽ giúp đỡ nhân loại bay rời khỏi được kiểu thống khổ vô hạn của sự việc thù hằn hận, ghen ghét tị nạnh, kiêu ngạo, tham ô lam, ích kỷ, bay rời khỏi được tội lỗi nhưng mà thôi. Phải thắng được quân thù lớn số 1 của tất cả chúng ta, này đó là chủ yếu tất cả chúng ta, sự kiêu ngạo ham muốn rộng lớn người vô tất cả chúng ta thì khi bại tất cả chúng ta tiếp tục thực hiện được toàn bộ những sự đảm bảo chất lượng rất đẹp không giống. Sự kiêu ngạo này thiệt rời khỏi lại chính thức vày sự yếm thế, vày sự tự động ti khoác cảm nhận thấy bản thân bại thông thường người không giống và ham muốn thực hiện ngược lại nhằm minh chứng bản thân đúng ra, bản thân hoặc hơn thế.
Thật là tội nghiệp mang lại nhân loại tất cả chúng ta với cần ko anh Trường Kỳ. Tôi nợ anh một lời hứa hẹn ko tạo nên sự 2 bài bác hát này kể từ ni được xem là của anh ý vì thế sự chỉ dẫn của niềm tìn vô tình thương yêu vô hạn, niềm tin tưởng vô triết lý sinh sống cao rất đẹp của Chúa là cần yêu thương được quân thù của tôi, và vô điều giáo dục của Phật quân thù lớn số 1 của đời người là chủ yếu hắn. Những điều khen ngợi, giờ chê thiệt sự ko quan trọng, ko cần thiết với tôi tuy nhiên kể từ ni đều tương quan cho tới một nhân loại đảm bảo chất lượng rất đẹp vẫn một vừa hai phải mới nhất kể từ quăng quật tất cả chúng ta rời khỏi cút và vẫn có những lúc mang lại tôi thấy qua chuyện anh hình hình ảnh và lòng đảm bảo chất lượng của Thiên Chúa, của Đức Phật và cũng chính là chủ yếu hình hình ảnh của tất cả chúng ta qua chuyện sự hỗ trợ của anh ý dành riêng cho tôi trình bày riêng biệt và mang lại thật nhiều những các bạn trẻ con không giống trình bày cộng đồng. Còn những ai kế tiếp không thích và kể từ chối thấy được thực sự nhưng mà chỉ ham muốn tạo nên thêm thắt hiểu nhầm, thêm thắt ghen ghét, thêm thắt thù hằn hận, thêm thắt thống khổ thì chủ yếu kẻ bại và con cái con cháu của sự việc thù hằn hận bại sẽ ảnh hưởng chi khử vô ý Chúa toàn năng và vô quyền quy tắc của Phật vạc cao thâm. Kính mùi hương hồn của anh ý Trường Kỳ. Đây là bài bác hát thứ hai dành riêng cho toàn bộ những mất mát của quý khách vì như thế niềm tin tưởng vô sự đảm bảo chất lượng rất đẹp nhưng mà những lời hứa hẹn ko được tôn trọng chính nút vẫn mang lại kết quả bại mang lại bọn họ. Hi vọng tất cả chúng ta tiếp tục học tập được những bài học kinh nghiệm đảm bảo chất lượng rất đẹp kể từ những nhức thương mất mặt non quá rộng của cuộc chiến tranh, của thù hằn hận, của sự việc ko cảm thông, của tham ô lam vật hóa học, của sự việc yếu ớt phiên bản thân mật vẫn mang lại mang lại tất cả chúng ta qua chuyện những vấn đề vẫn xẩy ra vô lịch sử hào hùng trái đất và vô chủ yếu cuộc sống đời thường nhỏ bé xíu của vô nằm trong bé xíu nhỏ thể xác tất cả chúng ta.
Anh nhằm lại quê nhà một trong những phần thể xác của anh ý. Để lại quê nhà tuổi tác xuân năm mon đời anh.
Để lại sau sống lưng thời xưa nguyên vẹn dáng vẻ hình hài, đứng cút ko cần thiết nhờ ai. Nghe nom đâu cần thiết ai hỗ trợ. Anh nhằm lại quê nhà 1 thời trổ tài tự tại. Dặn lòng gạt bỏ, tuổi tác xuân yêu thương vết hò hẹn. Dòng thời hạn trôi hằn lên thể xác gầy nhom gò, nỗi nhức dồn cộng đồng nỗi lo lắng, héo hon hằn lên dáng vẻ đời bản thân. Để lại quê nhà thủ công, nhằm lại quê nhà tuổi tác xuân. Trả gì mang lại anh, tặng gì mang lại anh. Nỗi nhức xót xa vời của cây thiếu thốn cành. Còn tình quê nhà ngày hôm nay, sót lại trăm năm thương hiệu anh. Còn gì mang lại anh Khi tuổi sống qua chuyện nhanh chóng. Đời anh tàn dần dần bên trên con xe lăn
Anh nhằm lại quê nhà một trong những phần vết ấn tình thương. Để ngày ngày hôm nay trẻ con thơ tự tại cho tới ngôi trường. Nhìn về sau này vày hai con mắt vẫn quáng gà loà, khóc thương người dân VN cuộc chiến tranh còn in vết từng ngôi nhà.
Anh nhằm lại quê nhà giọt lệ khoé đôi mắt người thương. Để lại quê nhà trái ngược tim vẫn nhuốm lớp bụi đàng. Để lại sau sống lưng thời hạn xưa bại TP.Sài Gòn mất mặt thương hiệu tuy nhiên lòng còn đem tối gọi bao người thân trong gia đình vẫn mất mặt. Anh nhằm lại vô tôi và toàn dân nước VN lênh láng lòng tri ân, xót thương anh vẫn vì như thế dân. Tặng lại quê nhà một trong những phần thể xác của tôi. Máu xương nào là ko xót xa vời, hiến dưng VN đậy điệm hoà bình.
Để lại quê nhà thủ công, nhằm lại quê nhà tuổi tác xuân. Trả gì mang lại anh, tặng gì mang lại anh. Nỗi nhức xót xa vời của cây thiếu thốn cành. Còn tình quê nhà ngày hôm nay, sót lại trăm năm thương hiệu anh. Còn gì mang lại anh Khi tuổi sống qua chuyện nhanh chóng. Đời anh tàn dần dần bên trên con xe lăn
Anh nhằm lại quê nhà hồn anh rách rưới nhừ xơ xác. Đoạ lênh láng anh đem xác thân mật và vô cõi lòng. Tàn tật trái tim, ngày tối mơ bóng hoà bình. Dẫu không thể nữa chiến chinh. Thế sao người dân vẫn tội tìnhÉ
Anh nhằm lại quê nhà. Anh nhằm lại quê nhà đời anh…..
Tôi sẽ có được tin tưởng sự rời khỏi cút của những người anh Trường Kỳ khi quá 12 giờ trưa ngày ngày hôm nay. Tôi dành riêng một vài giờ đồng hồ nhằm tưởng vọng về anh và những phiên vì thế duyên trời sắp xếp nhưng mà bằng hữu công ty chúng tôi với thời điểm họp mặt hoặc thì thầm qua chuyện điện thoại cảm ứng thông minh. Còn một đợt nữa tôi bắt gặp anh là vô năm 2006, tôi với canh ty mặt mày vào trong 1 lịch trình kể từ thiện canh ty những trẻ nhỏ thiếu thốn như ý, đó là lần thứ nhất tôi được trình biểu diễn ở Montreal, tôi chào anh chị cho tới và anh chị Trường Kỳ vẫn nể điều tôi nhưng mà tham gia tối hôm bại. Giờ giải lao, tôi vẫn kể từ vô hội ngôi trường ra bên ngoài ghế người theo dõi nhằm dò thám bắt gặp anh và bên trên bại, tôi vẫn tặng anh cuốn CD có một không hai xuất hiện bên trên thị ngôi trường Việt nam giới nhưng mà tôi với canh ty giờ hát của tôi vô bại qua chuyện những tình khúc của tôi viết lách. Tôi biết phần quà này chẳng với gì là đặc trưng vì như thế sự góp vốn đầu tư về gia tài thiệt sự là chẳng với từng nào, cũng chẳng lăng xê, ko lúc nào với tối tung ra, cũng chẳng với báo chí truyền thông gì đem tin tưởng..v….v…. tuy nhiên này đó là toàn bộ những gì tôi hoàn toàn có thể thực hiện được vày kĩ năng thẩm mỹ và nghệ thuật của tôi,kiểu dằn lặt vặt tôi tối đa hoá ra là thắc mắc về việc công bình. Những điểm tôi ở qua chuyện và thao tác rất rất thiếu thốn sự đối đãi công bình và chinh trong mỗi khi tôi 1 mình với niềm tin tưởng của tôi vô tình thương yêu và Đấng tạo ra dựng, tôi đang được sức khỏe kể từ sự soi sáng sủa là cần tạo nên sự công bình mọi chỗ vày vô tín nhiệm của chủ yếu bản thân. Bởi vậy, tôi tin tưởng vô sự hỗ trợ của lòng đảm bảo chất lượng, tôi tin tưởng vô anh Trường Kỳ, tôi tin tưởng vô tấm lòng đảm bảo chất lượng của những nhân loại công chủ yếu và tôi tin tưởng rằng một ngày bại vô sau này rất rất ngay gần, toàn bộ tất cả kiến thiết vày gian sảo, vày lường gạt, vày tham ô lam, vày kiêu ngạo, vày hằn thù, vày ghanh ghét bỏ..v…v.. sẽ ảnh hưởng huỷ huỷ không thể một ít ý niệm nào là tồn bên trên nữa cả.
Tôi thấy được những điều này tuy nhiên thổ lộ cũng rất khó có ai tin tưởng và hiểu rõ vì như thế chỉ mất những người dân nào là đi tìm kiếm dò thám thì tiếp tục bắt gặp những điều tôi bắt gặp nhưng mà thôi. Tôi hy vọng bắt gặp được anh Trường Kỳ vì như thế tôi ko kinh một điều gì cả. Trên đời này nếu như với cần kinh, thì nên kinh ko thắng được chủ yếu bản thân nhưng mà thôi. Cám ơn anh Trường Kỳ vô cuộc sống đời thường cụt ngủi của anh ý vẫn mang lại tôi thấy lấy được lòng đảm bảo chất lượng, tối thiểu là những khi tôi bắt gặp và xúc tiếp với anh, hình hình ảnh của Đấng tạo ra dựng với ở vô anh và kiểu tâm đảm bảo chất lượng của Đấng tạo ra dựng cũng hiện hữu vô anh. Anh thì vẫn rời xa tất cả chúng ta rồi, tuy nhiên tôi van nguyện cầu mang lại những người dân còn ở lại, nhất là chị, mái ấm gia đình và những người dân thân mật thân quen của anh ý, những người dân bị mất mặt non nhiều, đau nhức nhiều về việc rời khỏi cút vĩnh viễn của anh ý. Trái tim tôi van được nhức buồn, than khóc, phân tách xẻ, ghi nhớ nhung nằm trong bọn họ Khi suy nghĩ về một cuộc sống đảm bảo chất lượng rất đẹp từng hiện hữu với tất cả chúng ta bên trên cõi đời này. Thân, Kính, Mến, và vô nằm trong hàm ân và tiếc thương người anh của tôi. VŨ TRƯỜNG KỲ.
Xin cười một nụ với tôi
Cười thêm thắt nụ nữa mang lại đời phấn chấn lên….
Bình luận