08:14, 23/04/2023
Bạn đang xem: hinh anh canh dieu que huong
“Quê mùi hương là chùm khế ngọt
Cho con cái trèo hái từng ngày
Quê mùi hương là lối đi học
Con về rợp bướm vàng bay”
(Đỗ Trung Quân - Quê hương)
Tiếng hát chứa chấp lên kể từ cái radio của nội, từng câu, từng lời nói bài xích hát như va cho tới ngược tim của những trái đất xa xôi quê. Chỉ những ai xa xôi quê mới mẻ hiểu thâm thúy nỗi ghi nhớ quê nhà ngấm vào cụ thể từng làn domain authority, thớ thịt. Để nói đến quê nhà, tất cả chúng ta đều sở hữu những kỷ vật của riêng biệt bản thân, tuy vậy với tôi quê nhà thông thường gắn kèm với những cánh diều lộng bão táp.
Xem thêm: did her embarrassing experience happen last year
Không biết kể từ khi nào, cánh diều đang trở thành một trong những phần ký ức tuổi hạc thơ tôi. Ngày ấy chưa tồn tại điện thoại cảm ứng, PC, chưa tồn tại mạng Internet, lũ trẻ con sóc tôi từng chiều tới trường về đều rủ nhau cút thả diều. Dưới cái nắng nóng nóng bức của ngày hè, đứa nào thì cũng những giọt mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi mũi đen giòn nhẻm vì như thế phơi bầy nắng nóng. Mùi những giọt mồ hôi quấn lại với hương thơm nắng nóng vương vãi bên trên ăn mặc quần áo nhưng mà tôi vẫn gọi này là hương thơm tuổi hạc thơ. Chân thì chạy chân khu đất, tóc thì phơi bầy đầu trần, hương thơm bùn khu đất ngoài ruộng kèm cặp hương thơm tóc rám nắng khiến cho tôi quá nhiều thứ tự bị u mắng. Nhưng này lại đó là ký ức tươi tắn đẹp tuyệt vời nhất về tuổi hạc thơ.
![]() |
Minh họa: Trà My |
Mùa hè ở quê, trời nắng nóng nóng bức chỉ mong sao cho tới chiều đuối nhằm tụ luyện cút thả diều bên nhau. Những đôi bàn chân trần chạy nhiều năm từng cả cánh đồng, một vừa hai phải chạy một vừa hai phải ngước coi lên khung trời đầy đủ những loại diều, giờ mỉm cười vang từng, vỡ tan nhập không khí, nhằm từng thứ tự nghĩ về cho tới lại tự động nhoẻn mồm mỉm cười và sự bổi hổi nhung ghi nhớ tràn ngập trái tim. Yêu quê nhà là yêu thương những cánh đồng lúa chín, yêu thương những mùa thả diều nằm trong lũ chúng ta, yêu thương cả hương thơm khu đất đồng, hương thơm sương cháy cỏ rơm. Những cánh diều no bão táp cất cánh vút cao thân thiết khung trời xanh lơ thẳm như chở cả ước mơ của lũ trẻ con công ty chúng tôi cất cánh lên rất cao mãi. Và rồi ánh hoàng hít dần dần buông xuống, một ngày kết giục, người xem đi làm việc đồng về, giờ gọi nhau ơi ới, trẻ em công ty chúng tôi cũng cẩn trọng cuộn chão diều lại và đi ra về. Thỉnh phảng phất giờ sáo diều vẫn vang dội, bóng những rặng tre cắt theo đường ngang bên trên nền trời, mặt mũi trời tiếp tục xuống núi, ánh dương cuối ngày tiếp tục tắt tuy nhiên phía chân mây bại vẫn phất lên color hồng của hoàng hít tuyệt rất đẹp. Tất cả những hình hình họa ấy luôn luôn được chứa chấp đặc biệt kỹ cõi lòng tim của từng đứa trẻ con công ty chúng tôi, một trong những phần ký ức tuổi hạc thơ tươi tắn rất đẹp nhưng mà trong tương lai ko gì hoàn toàn có thể tấn công thay đổi hoặc thâu tóm về được. Đôi khi những bộn bề cuộc sống đời thường khiến cho tất cả chúng ta dần dần quên nhiều thứ tuy nhiên những kỷ niệm quý giá bán ấy của tuổi hạc thơ vẫn chính là điểm cư trú bình yên tĩnh mang lại linh hồn.
“Quê mùi hương nếu như ai ko nhớ
Sẽ ko rộng lớn nổi trở nên người”
Thật vậy! Tình yêu thương quê nhà vẫn luôn luôn chảy tràn nhập tâm trí những linh hồn xa xôi quê. Và với tôi, mặc dù trong tương lai tiếp cận điểm nao, được trải qua toàn bộ những vẻ rất đẹp của cuộc sống đời thường, thì tận sâu sắc điểm lòng lòng vẫn luôn luôn sở hữu một địa điểm thích hợp mang lại quê nhà của tớ, một điểm chú tâm hồn bản thân lộng bão táp.
Nguyễn Hằng
Xem thêm: cach lam sau rieng chin nhanh
Bình luận