Bụi phấn (Vũ Hoàng)
Khi Thầy ghi chép bảng
Bạn đang xem: nhung bai hat ve thay co ban be
bụi phấn rơi rơi.
Có phân tử vết mờ do bụi này
rơi bên trên bục giảng
Có phân tử vết mờ do bụi này
vương bên trên tóc Thầy
Em yêu thương giây phút này
Thầy em, tóc như bạc tăng
bạc tăng vì thế vết mờ do bụi phấn
để mang lại em bài học kinh nghiệm hay
Mai sau rộng lớn, nên người
Làm sao, hoàn toàn có thể này quên?
Ngày xưa Thầy giáo dục
khi em tuổi hạc còn thơ
Kỷ niệm cái trường (Minh Phương)
Ngày mai xa cách nhau rồi
Trường mến thương xa cách rồi
Hè về phượng buồn, giờ ve sầu cũng buồn
Nghe nhập tim sao thiết ân xá.
Ngày nhỏ bé thơ còn nhớ
Ta nắm tay nhau cho tới trường
Vào nhập lớp học tập mến thương chúng ta bè
Thầy cô đằm thắm yêu thương bao kỷ niệm giờ đang được qua loa.
Nào chúng ta ơi cho tới phía trên nằm trong tóm tay
Cho nỗi sầu xa cách cơ hội cộc ngày
Cùng cùng mọi người trong nhà tình chúng ta mãi tươi tắn sáng
Sẽ mãi mãi ko khi nào nhạt.
Nào chúng ta ơi cho tới phía trên nằm trong hát vang
Cho những ngày buồn tan phát triển thành hết
Cho thầy cô, mang lại cái trường
Cho chúng ta và mang lại tôi.
* Cho bản thân tớ mang lại ước vọng
Sẽ mãi mãi lưu giữ về nhau.
Nhớ ơn thầy cô (Nguyễn Ngọc Thiện)
Về lại ngôi trường xưa với bao kỷ niệm
Bóng dáng vẻ cô thầy vương vít ko rời.
Một thời tuổi hạc thơ trôi theo dõi cánh phượng
Lời thầy cô vọng mãi...
Con lưu giữ cô thầy
Dìu dắt con cái nên người
Đưa con cái cất cánh từng phương trời.
Bây giờ con cái về thăm hỏi ngôi ngôi trường xưa giờ già cả hơn trước đây.
Con tìm hiểu cô thầy sau từng nào năm tóc đang được bạc phơ.
Con về thăm hỏi lại thối sảnh ngôi trường xưa 1 thời ước mơ.
Cô thầy đâu rồi?
Nghe nhập tim con cái vang giờ cô thầy
Khi tóc thầy bạc (Trần Đức)
Khi tóc thầy bạc tóc em vẫn còn đấy xanh lơ
Khi tóc thầy bạc White bọn chúng em đang được rộng lớn khôn ngoan rồi
Thời gian giảo trôi nhanh chóng mau
Cầu Kiều thầy đem qua loa sông
Tuổi thơ dại như hoa nở bên dưới cái ngôi trường
Một con cái đò sang trọng ngang
Ôi lòng thấy mênh mang
Cho em biết yêu thương cánh cò nhập câu ca dao
Cho em biết yêu thương bống White ăn cơm trắng vàng của cô ấy Tấm ngoan ngoãn
và mang lại em yêu thương ai nhì sương một nắng nóng nhằm tạo ra sự luá vàng
Bài học tập thực hiện người em vẫn lưu giữ ghi
Công phụ vương ơn nghĩa u ơn thầy
Mái ngôi trường mến yêu (Lê Quốc Thắng)
Bao sản phẩm cây trái thắm bên dưới cái ngôi trường mến yêu thương
Có loại chim đang được hót lặng lẽ giống như phát biểu
Vì niềm hạnh phúc tuổi hạc thơ và mang lại đời tăng mức độ sinh sống
Thầy dìu dắt bọn chúng em với tấm lòng thiết ân xá !
Khi rạng đông hé sáng sủa phố phường còn ngủ yên ổn
Khi giọt sương lóng lánh vẫn đang còn ứ đọng bên trên lá
Thầy bước tới ngôi trường em mang trong mình 1 tình thương yêu ước mơ
Cho từng góc nhìn con trẻ thơ, mang lại từng khúc nhạc nhẹ nhõm êm đềm !
ĐK:
Xem thêm: cach goi gio lua bang la chuoi
Như thời hạn êm đềm đềm theo dõi mon năm
Như dòng sản phẩm sông lượn đều theo dõi cơn bão táp
Mang tình tình thương yêu của thầy cho tới với bọn chúng em
Để dựng xây quê nhà sau này sáng sủa ngời..
Ngày thứ nhất cút học (Nguyễn Ngọc Thiện)
Ngày thứ nhất đến lớp
Mẹ nắm tay cho tới ngôi trường.
Em một vừa hai phải cút một vừa hai phải khóc.
Mẹ dụ dỗ dành riêng thương cảm.
Ngày thứ nhất đến lớp.
Em ướt át,ướt đẫm đôi mắt nhạt nhẽo nhoà.
Cô che chở yên ủi.
Chao thối sao thiết ân xá.
Ngày đầu như vậy ê,
Cô giáo như u hiền
Em lúc này cứ ngỡ
Cô giáo là cô tiên.
Thầy cô mang lại em ngày xuân (Vũ Hoàng)
Một bông Hồng em dành riêng tặng Cô.
Một bài bác ca hát riêng rẽ tặng Thầy.
Những phần quà nhỏ bé nhỏ giản dị.
Nhưng chứa chấp chan niềm yêu kính vô bờ.
Như dòng sản phẩm suối đi ra sông,
Như sông đi ra biển cả rộng lớn
trong sách hồng ước mơ.
Em phát triển từng ngày.
Vì niềm hạnh phúc sau này,
ánh đèn khuya vẫn miệt chuốt,
bên cái ngôi trường mến thương.
Thầy Cô mang lại em mùa xuân
Người thầy (Nhất Huy)
Người thầy vần lặng lẽ trở về sớm trưa
Từng ngày giọt những giọt mồ hôi rơi nhẹ nhõm trang giấy má,
để em cho tới mặt mày bờ ước mơ
Rồi năm mon sông nhiều năm bão táp mưa
Cành hoa White vẫn lung linh nhập vườn xưa
Người thầy vẫn lặng lẽ trở về bên dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua loa êm đềm đềm trôi mãi
Chiều bên trên phố nhiều người đón đưa
Dòng sông vắng tanh lúc này bão táp mưa
Còn ai lưu giữ, ai quên con cái đò xưa ....
Dù năm mon vô tình trôi mãi mãi,
có hoặc bao mùa lá rơi
Thầy đang đi đến như vô vàn tia nắng nóng,
sáng soi bước em nhập cuộc đời
Vẫn lưu giữ những Lúc trời mưa rơi
Vẫn cái áo xưa choàng song vai
Thầy vẫn cút, buồn mừng rỡ lặng lẽ ...
Dù năm mon vô tình trôi mãi mãi
Tóc xanh lơ lúc này đang được phai
Thầy vẫn đứng mặt mày sảnh ngôi trường năm ấy
Dõi theo dõi bước em nhập cuộc đời
Dẫu kiểm đếm không còn sao trời tối nay
Dẫu kiểm đếm không còn lá ngày thu rơi
Nhưng ngàn năm, thực hiện sao
em kiểm đếm không còn công ơn người thầy ....
Dẫu kiểm đếm không còn sao trời tối nay
Dẫu kiểm đếm không còn lá ngày thu rơi
Nhưng ngàn năm, thực hiện sao
em kiểm đếm không còn công ơn người thầy .
Người thầy năm xưa (Nguyễn Văn Chung)
Một vì thế sao lung linh về nhập tối tối vắng tanh thầy đang được thắp sáng sủa mang lại tôi bao ước mơ.
Dìu đôi bàn chân ngạc nhiên hòa nhập tia nắng cháy thầy chấp cánh nhằm tôi cất cánh nhập đời.
Bước nhập sảnh ngôi trường xưa sản phẩm ghế đá ngẩn ngơ
Nhìn theo dõi nắng nóng lung linh đùa mừng rỡ sản phẩm má vẫn giờ ve sầu gọi reo.
Nét phấn bên trên bảng đen sạm nằm trong năm mon kéo tôi trở lại.
Thời thơ ấu ngồi lắng tai điều thầy năm xưa.
Em đem hiểu rằng vì thế sao tóc phụ vương nhạt màu sắc em đem hiểu rằng vì thế sao lá không ngừng nghỉ rơi.
Vì thời hạn cứ vùn vụt trôi mãi ko đợi tớ và tớ hãy sinh sống nhằm ko nuối tiếc ngày mai.
Ngồi phía trên ngước nhìn trời sao lưu giữ cho tới năm nào
Một điều chúc nằm trong ngàn hoa nhấc lên thầy tôi
Và phân tử vết mờ do bụi phấn chớ vội vã rơi làn tóc bạc phơ.
Để thầy tôi còn mãi nâng bước đi con trẻ thơ.
Xem thêm: tap hop cac uoc nguyen to cua 18 la
Bước nhập sảnh ngôi trường xưa sản phẩm ghế đá ngẩn ngơ
Nhìn theo dõi nắng nóng lung linh đùa mừng rỡ sản phẩm má vẫn giờ ve sầu gọi reo.
Nét phấn bên trên bảng đen sạm nằm trong năm mon kéo tôi trở lại.
Thời thơ ấu ngồi lắng tai điều thầy năm xưa.
Em đem hiểu rằng vì thế sao tóc phụ vương nhạt màu sắc em đem hiểu rằng vì thế sao lá không ngừng nghỉ rơi.
Vì thời hạn cứ vùn vụt trôi mãi ko đợi tớ và tớ hãy sinh sống nhằm ko nuối tiếc ngày mai.
Ngồi phía trên ngước nhìn trời sao lưu giữ cho tới năm nào
Một điều chúc nằm trong ngàn hoa nhấc lên thầy tôi
Và phân tử vết mờ do bụi phấn chớ vội vã rơi làn tóc bạc phơ.
Để thầy tôi còn mãi nâng bước đi con trẻ thơ.
Minh Anh (tổng hợp)
Bình luận