vong xuyen nai ha hoa bi ngan

“đây là bài bác bản thân thuế tầm kể từ bên trên mạng. Hoàn Toàn ko nên bởi bản thân viết lách. Xin nhắc lại: người sáng tác bài bác này sẽ không nên là bản thân. Mình đơn giản mong muốn share mang đến mn.”

Bạn đang xem: vong xuyen nai ha hoa bi ngan

Bỉ Ngạn hoa và những chuyện ko kể

Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn,
Vong Xuyên hà chúng ta diệc vong xuyên.
Nại Hà kiều đầu ko nại hà,
Tam Sinh thạch thượng miêu tả tam sinh.
*
Bỉ Ngạn hoa, nở rực bờ đối diện
Bờ Vong Xuyên, vậy nhưng mà cũng quên sông
Đứng trước cầu Nại Hà làm thế nào biết
Đá Tam Sinh, biên chép không còn phụ vương đời

Lưu ý: Những kể từ như bỉ ngạn, test ngạn, vong xuyên, nại hà… Khi nào là nó là danh kể từ riêng rẽ tiếp tục viết lách hoa và không thay đổi thương hiệu, còn thông thường thì tiếp tục viết lách sát nghĩa mang đến chúng ta dễ dàng nắm bắt nhé. Chẳng hạn như bỉ ngạn = bờ mặt mày tê liệt, miền cực kỳ lạc.

Bỉ Ngạn hoa, vĩnh viễn ở bờ mặt mày tê liệt nở rực, Thử Ngạn* tâm, chỉ mất ở bờ mặt mày này hãy còn sững sờ trước số lượng giới hạn của việc sinh sống và chết choc, là mãi mãi tách rời, thời hạn bất tỉnh ko hề sở hữu ngày mai… Làm Bỉ Ngạn hoa, giống như thực hiện cây Cát Cánh (ý nghĩa của việc vĩnh cửu)… Phật thưa ở bờ mặt mày tê liệt, vô sinh vô tử, vô khổ sở vô bi, vô dục vô cầu, là một trong những toàn cầu cực kỳ lạc quên không còn toàn bộ nhức thương, điểm sở hữu loại hoa này vượt lên ngoài Tam giới, ko trực thuộc Ngũ hành, phát triển ở miền cực kỳ lạc số lượng nước, ko đằm thắm ko lá, đỏ lòm tươi tỉnh bùng cháy rực rỡ, Phật thưa, này là Bỉ Ngạn hoa.

(*) Thử Ngạn: test là mặt mày này, ngược với bỉ (bên kia). Thử ngạn là bờ mặt mày này của đại dương khổ sở, là bờ sống chết luân hồi. Người đứng điểm bờ mặt mày nầy thì còn Chịu trong khoảng sống chết luân hồi điểm dương thế. Bỉ ngạn là bờ mặt mày tê liệt của đại dương khổ sở, là bờ giải bay, giành cho những người dân đắc đạo. Người đứng điểm bờ mặt mày tê liệt thì bay ngoài luân hồi, chuồn nhập cõi Thiêng Liêng Hằng Sống, nên bờ mặt mày tê liệt còn được gọi là: Giác ngạn, Đạo ngạn.

Tương truyền hoa này chỉ nở điểm Hoàng Tuyền, một vài người lại nhận định rằng nó chỉ nở kè sông Tam Đồ* của Âm phủ, là loại hoa tiếp đón của mặt mày tê liệt bờ Vong Xuyên. Hoa giống như ngày tiết, bùng cháy rực rỡ đỏ lòm tươi tỉnh, mặc dù thế sở hữu hoa nhưng mà không tồn tại lá, là loại hoa độc nhất nở bên dưới cõi âm binh. Nghe thưa hương thơm hoa Bỉ Ngạn cực kỳ sở hữu hấp lực, rất có thể khêu lại ký ức của những người bị tiêu diệt lúc còn sinh sống. Trên lối cho tới Hoàng Tuyền sở hữu thật nhiều loại hoa này, kể từ xa xôi nhìn lại nhìn như 1 tấm thảm ngày tiết được trải nhiều năm vô vàn, cũng cũng chính vì red color của chính nó còn tương tự lửa nên mang tên gọi không giống là “Con lối rực lửa”, cũng chính là tuyến phố nhiều năm độc nhất bên trên Hoàng Tuyền sở hữu cảnh quan và sắc tố cho tới nhường nhịn này. Một khi vong linh vượt lên Vong Xuyên, ngay lập tức gạt bỏ không còn từng chuyện của kiếp trước, toàn bộ những gì đang được qua loa đều nhằm lại ở miền cực kỳ lạc, bước theo đuổi hướng dẫn của tuyến phố hoa này nhưng mà trở về phía ngục U Minh.

(*) Sông Tam Đồ (Tam Đồ xuyên): theo đuổi truyền thuyết, sông Tam Đồ là lối ranh giới đằm thắm sự sinh sống và chết choc. Bởi vì như thế làn nước tiếp tục nhờ vào hành động của những người bị tiêu diệt khi còn sinh sống nhưng mà phân chia là phụ vương cấp cho bậc: chậm trễ rãi, thông thường và chảy siết, cho nên vì thế vừa mới được gọi là Tam Đồ (đồ = lối đi). Theo tư liệu được tra, tương tự như sinh sống hoặc bị tiêu diệt, chỉ mất luân hồi mới mẻ rất có thể vượt lên được, cách thức vượt lên sông Tam Đồ cũng có duy nhất một, tê liệt đó là chuồn đò bên trên sông Tam Đồ, ngoài cơ hội tê liệt rời khỏi không hề cơ hội nào là không giống. Nhưng nhưng mà chuồn đò cũng cần phải có phí, vong linh không tồn tại lộ phí thì ko thể trèo lên đò, mang đến mặc dù có trèo lên cũng có khả năng sẽ bị người chèo thuyền ném xuống sông. Những vong linh ko được qua loa sông cũng chính vì dục vọng mong muốn được luân hồi của bạn dạng đằm thắm nhưng mà tiếp tục tự động bản thân lội nước, mặc dù thế nước sông Tam Đồ không chỉ là không tồn tại mức độ nổi, lại còn tồn tại kịch độc rất có thể làm mòn vong linh.

Những vong linh một khi đang được xuống nước tiếp tục vĩnh viễn không tồn tại thời cơ lên bờ nữa, chỉ rất có thể trở thành quỷ nước bên dưới sông Tam Đồ nhưng mà thôi. Những con cái quỷ nước vĩnh viễn ko thể đầu bầu này tiếp tục Chịu sự thống khổ sở và băng lãnh của nước sông ngấm nhập xương, thậm chí còn còn sinh rời khỏi lòng thách thức kỵ so với những vong linh không giống sở hữu kỳ vọng được luân hồi. Chỉ cần phải có vong linh rơi xuống nước thôi, chúng ta tiếp tục ùa nhau nhào cho tới, kéo những người dân nọ xuống lòng sông nhằm trở thành quỷ nước như chúng ta.
“Bỉ Ngạn hoa, nở ở miền cực kỳ lạc, chỉ thấy hoa, ko thấy lá.”

Bỉ Ngạn hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa tàn một ngàn năm, khi hoa nở thì lá đang được tan mất mặt, mà trong lúc lá đâm chồi nhiều năm thì hoa lại chính thức héo tàn, hoa và lá của Bỉ Ngạn hoa tuy nhiên là nằm trong công cộng một rễ, mặc dù thế đời đời kiếp kiếp kiếp kiếp vĩnh viễn ko chạm chán. Hay mang đến một chiếc đời đời kiếp kiếp kiếp kiếp vĩnh viễn ko chạm chán, thiệt sự một loại hoa kỳ kỳ lạ.

Mạn Đà La – Mạn Châu Sa: Những chuyện ko kể

Kích thước thiệt của Hình ảnh trên

Về Bỉ Ngạn hoa, sở hữu một vài ba truyền thuyết như vậy này. Tương truyền trước đó sở hữu nhị người thương hiệu không giống nhau, gọi là Bỉ và Ngạn*, ông trời đang được quy toan nhị người chúng ta vĩnh viễn ko thể hội ngộ, mặc dù thế nhị người chúng ta lại cảm mến nhau, trong trái tim khi nào thì cũng luôn luôn lưu giữ cho tới đối phương… Rốt cuộc sở hữu một ngày, chúng ta ko thèm nhằm ý cho tới quy toan của ông trời nữa nhưng mà len lén họp mặt nhau. Sau khi chúng ta họp mặt, Bỉ vạc hiện nay Ngạn là một trong những người đàn bà xinh xắn như hoa, nhưng mà Ngạn cũng bên cạnh đó vạc hiện nay Bỉ là một trong những chàng thanh niên anh tuấn chi tiêu trặc, chúng ta mới mẻ bắt gặp đang được đằm thắm, lòng yêu thương say đắm, ngay lập tức hứa ước bên cạnh nhau khăng khít xuyên suốt đời, đưa ra quyết định đời đời kiếp kiếp kiếp kiếp, mãi mãi ở và một khu vực.

(*) Truyền thuyết này không giống với truyền thuyết của Mạn Châu và Sa Hoa:

Kết ngược và đã được toan trước, cũng chính vì ngược với pháp giới của trời, đoạn tình cảm sau cuối cũng trở nên vô tình bóp bị tiêu diệt. Thiên đình hạ xuống nghiêm nghị trị, mang đến nhị người chúng ta một điều nguyền gian ác ko gì sánh vì như thế, nếu như chúng ta dường như không nhằm ý cho tới luật trời nhưng mà lén họp mặt nhau, vậy khiến cho chúng ta trở thành hoa và lá của một gốc cây hoa, đơn giản loại hoa này khôn cùng kỳ kỳ lạ, sở hữu hoa thì không tồn tại lá, nhưng mà sở hữu lá thì không tồn tại hoa, đời đời kiếp kiếp kiếp kiếp, hoa và lá ko nằm trong xuất hiện nay. Đời này đang được toan trước là ko thể bắt gặp nhau.

Sau khi truyền thuyết này được luân hồi vô số đợt, sở hữu một ngày Phật đi qua trên đây, thấy một gốc cây hoa bên trên mặt mày khu đất sở hữu khí phỏng siêu phàm, đỏ lòm rực như lửa, Phật ngay lập tức tiếp cận trước mặt mày nó đánh giá chi tiết, chỉ một vừa hai phải mới mẻ coi đang được rất có thể nhìn xuyên qua được bí ẩn nhập tê liệt. Phật cũng ko bi thương, ko thịnh nộ, ông đùng một cái ngửa mặt mày lên trời mỉm cười nhiều năm phụ vương giờ đồng hồ, đem tay rút hoa này thoát ra khỏi mặt mày khu đất. Phật vắt hoa ở nhập tay, cảm khái nói: “Kiếp trước những ngươi đang được thề nguyền ko thể hội ngộ nhau, sau từng nào đợt luân hồi, yêu thương nhau lại ko thể nào là tay nhập tay, cái gọi là phân phân hợp ý hợp bất quá đơn giản duyên sinh duyên tẫn nhưng mà thôi, bên trên người của ngươi đang được sở hữu điều nguyền của thiên tào, khiến cho những ngươi mặc dù duyên tẫn cũng ko nghiền, duyên khử cũng ko phân, tớ ko thể hùn ngươi túa quăng quật điều nguyền này được, chỉ rất có thể đem ngươi tiếp cận miền cực kỳ lạc, mang đến ngươi thả hồ nước nở rực ở tê liệt a.”

Trên lối đi cho tới miền cực kỳ lạc, khi đi qua sông Vong Xuyên nhập địa phủ, Phật ko cẩn trọng nhằm nước sông thực hiện ẩm ướt ăn mặc quần áo của tớ, nhưng mà điểm bị ẩm ướt tê liệt lại đó là khu vực Phật chứa chấp gốc cây hoa đỏ lòm nọ, đợi cho tới khi Phật cho tới được bờ mặt mày tê liệt Vong Xuyên rồi, túa gói đồ vật của tớ rời khỏi nhìn lại, ngay lập tức vạc hiện nay đóa hoa đỏ lòm rực ấy đang được trở thành color thuần Trắng, Phật trầm tư chỉ nhập giây phút, ngay lập tức mỉm cười vĩ đại nói: “Đại hỉ ko vì như thế đại bi, tương khắc ghi ko vì như thế quên lãng, trúng đúng sai sai, sao rất có thể phân rõ ràng được chứ, hoa chất lượng tốt, hoa chất lượng tốt nha.” Phật rước đóa hoa này trồng ở miền cực kỳ lạc, gọi nó là Mạn Đà La hoa, cũng chính vì nở ở miền cực kỳ lạc (bỉ ngạn), nên còn được gọi là Bỉ Ngạn hoa.

Thế tuy nhiên Phật ko hiểu được, khi ông phía trên sông Vong Xuyên, hoa bị nước sông thực hiện nhạt color đang được rước toàn bộ red color của chính nó nhằm lại bên dưới nước, xuyên suốt ngày khóc thét không ngừng nghỉ nghỉ ngơi, khiến cho kẻ không giống nghe thấy nhưng mà bi thương. Bồ Tát Địa Tạng* thần thông khác người, hiểu rằng hoa Mạn Đà La đang được phát triển, ngay lập tức cho tới mặt mày bờ Vong Xuyên, ném một phân tử tương đương nhập đằm thắm lòng sông, chỉ nhập giây phút, một đóa hoa càng đỏ lòm tươi tỉnh hơn trước đây đang được cất cánh thoát ra khỏi nước, Địa Tạng bắt lấy nó lưu giữ nhập tay, thở nhiều năm nói: “Ngươi bay đằm thắm chuồn, còn được tự tại tự động bên trên, vì như thế sao nên rước hận ý vô vàn này nhằm lại nhập vùng địa ngục vốn liếng đang được khổ sở hải vô bờ chứ? Để tớ mang đến ngươi thực hiện sứ fake tiếp đón, hướng dẫn vong linh trở về phía luân hồi, lưu giữ kỹ color này của ngươi a, cực kỳ lạc đang được sở hữu Mạn Đà La hoa rồi, vậy tớ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy.”

(*) Bồ Tát Địa Tạng: Một vị Bồ Tát thường xuyên cứu vớt phỏng bào thai nhập Địa ngục và con trẻ con cái yểu tử tử. Có khi Địa Tạng cũng chính là người sẽ là thường xuyên tương hỗ lữ khách phương xa xôi. Đó là vị Bồ Tát độc nhất được biểu diễn miêu tả với bạch hào (lông Trắng xoáy nằm trong lòng nhị đôi mắt, rơi. ūrṇā) bên trên trán, 1 trong phụ vương mươi nhị tướng tá chất lượng tốt của một vị Phật. Địa Tạng hoặc vắt Như ý châu (sa. cintāmaṇi) và Tích trượng sở hữu sáu vòng, biểu thị của việc cứu vớt phỏng bọn chúng sinh của Bồ Tát nhập Lục đạo (sáu lối tái ngắt sinh).

Xem thêm: cach kho ca linh

Từ ni về sau, nhập thiên hạ chỉ mất nhị loại Bỉ Ngạn hoa trọn vẹn sự không tương đồng, một loại phát triển ở miền cực kỳ lạc, một loại phát triển ở ven bờ Vong Xuyên. (lưu ý: cả bờ Vong Xuyên và miền cực kỳ lạc đều nằm tại bờ mặt mày tê liệt = bỉ ngạn, nên đều là hoa Bỉ Ngạn)

Bỉ Ngạn hoa kể từ tê liệt về sau nở ở mặt mày bờ Vong Xuyên. Người bị tiêu diệt thông thường bước theo đuổi tuyến phố hoa này nhưng mà tiếp cận cầu Nại Hà, ngửi hương thơm hương thơm hoa tiếp tục lưu giữ cho tới bản thân kiếp trước. Một miếng đỏ lòm thẫm này, như ngày tiết, mỹ lệ, yêu thương diễm. Ba ngày trước và sau xuân phân (khoảng đôi mươi, 21 mon 3), và phụ vương ngày trước và sau thu phân (22, 23, 24 mon 9), đó là thời tương khắc hoa nở chuẩn chỉnh nhất. Hoa nở, bên trên bờ mặt mày tê liệt của việc sinh sống và chết choc. Mọi người tuy rằng nhìn nó cho tới say muội tuy nhiên lại càng kinh hãi, chính vì vậy mới mẻ coi nó là loại hoa của tai ương, của chết choc và phân chia rời khỏi.

Một truyền thuyết khác

Lại qua loa thật nhiều năm, nhập thiên hạ sở hữu nhị tình nhân nhau say đắm, mặc dù thế sở hữu 1 năm nọ, người đàn ông trong những khi đi làm việc việc ở điểm xa xôi đang được xấu số bắt gặp nàn, hắn tiếp cận mặt mày bờ Vong Xuyên, thấy trước đôi mắt là một trong những miếng đỏ lòm tươi tỉnh như ngày tiết, trong trái tim đau nhức ko gì sánh được, hắn khóc rống lên nói: “Ta không thích luân hồi, tớ nên trở về mò mẫm thê tử của tớ, nường còn ở trong nhà đợi tớ.” Hắn lảo hòn đảo tiếp cận trước mặt mày Mạnh Bà ở trên đây, trước lúc tợp canh Vong Tình, hắn chất vấn Mạnh Bà, vì như thế sao vào cụ thể từng thiên hạ muôn color muôn vẻ, lại sở hữu duy độc loại nước này khiến cho người nên quên không còn chuyện tình cảm (vong tình). Mạnh Bà mỉm cười nhưng mà ko thưa, chỉ mong muốn hắn mau tợp mang đến thời gian nhanh, hắn ngờ ngạc nhìn chén canh, nói: “Người người đều nên vong tình, tớ vẫn tiếp tục luôn luôn nhớ, sau thời điểm luân hồi, tớ chắc chắn tiếp tục đi kiếm thê tử của tớ.”

Vợ của những người phái nam nhân nọ sau thời điểm hiểu rằng chết choc của hắn, bi thống tột nằm trong, vài ba đợt tìm về chết choc đều bị người nhà đất của hắn cứu vớt được, sau cuối phái nữ tử đang được thỏa mãn nhu cầu sẽ không còn phí hoài bạn dạng đằm thắm bản thân nữa, mặc dù thế tiếp tục chực tiết cả đời. Người căn nhà phái nam tử nọ thấy tính cơ hội nường cương liệt, kinh nhắc nhở lại chuyện xưa tiếp tục khiến cho nường thương tâm, cũng cảm nhận thấy nường sở hữu lòng thủy công cộng, ngay lập tức trong thời điểm tạm thời thỏa mãn nhu cầu nường, đợi sau thời điểm tự tình của nường ổn định toan lại, khuyên răn nường tái ngắt giá bán cũng ko muộn. Cứ như thế, cô nàng tê liệt ngay lập tức nối tiếp ở lại căn nhà ông xã, nhờ vào việc vá vá thực hiện kế tiếp sinh nhai.

Lại thưa phái nam tử tê liệt sau thời điểm luân hồi, quả thực đang được sinh rời khỏi nhập trấn nhỏ nhưng mà hắn và bà xã đang được bên cạnh nhau sinh sống công cộng trước khi, năm mon như thoi đem, bất tri bất giác nhị mươi năm đang được qua loa rồi, một ngày tê liệt hắn đi qua cửa ngõ nhà đất của phái nữ tử góa phụ nọ, trong trái tim cảm nhận thấy là kỳ lạ, ngay lập tức tạm dừng nhìn thông thoáng qua loa nhập giây phút, một chiếc nhìn này, vừa khít bị phái nữ tử trước mặt mày thấy được. Sau khi luân hồi, tướng tá mạo và khí hóa học của những người phái nam tử này đều đang được trọn vẹn thay cho thay đổi, mặc dù thế phái nữ tử một vừa hai phải bắt gặp hắn, nước đôi mắt đang được ào ào chảy xuống, nường tiếp cận trước mặt mày hắn, thưa một câu: “Chàng đã đi vào mò mẫm tớ rồi.” Liền té xỉu bên trên khu đất. Nam tử một vừa hai phải thấy một lão bà lạ lẫm ko biết té xỉu trước mặt mày bản thân, hấp tấp vàng hãi kinh quăng quật chạy.

Về sau người phái nữ tử này bị bệnh trở nặng ko dậy nổi, trước lúc bị tiêu diệt còn lẩm nhẩm thưa vật gì tê liệt, mặc dù thế thanh âm quá nhỏ, không người nào nghe rõ ràng được, cho nên vì thế cũng không tồn tại nhằm ý cho tới, nường sau cuối cũng chảy rời khỏi nhị làn nước đôi mắt vì như thế ngày tiết, về chầu Diêm vương vãi. Nữ tử khi tiếp cận Địa phủ, bắt gặp Mạnh Bà, đùng một cái khẽ hỏi: “Lão bà bà, trước đó sở hữu một người phái nam tử từng tại phần này thưa mang đến bà biết, hắn sẽ không còn quên tớ, chắc chắn tiếp tục trở lại mò mẫm tớ trúng không?” Mạnh bà gật đầu. Nữ tử khôn cùng nhức lòng, nức nở nói: “Vậy vì như thế sao hắn về bên cũng không sở hữu và nhận rời khỏi tớ, chỉ việc hắn thưa với tớ vài ba câu, trước lúc tớ bị tiêu diệt cho tới bắt gặp tớ một đợt cũng rất được nhưng mà.” Mạnh Bà vỗ vỗ vai nường, nói: “Các ngươi chiều chuộng nhau như thế, tớ cực kỳ nghiền thưởng dũng khí của nhị người, như thế chuồn, nhị mươi năm tiếp theo sẽ có được đáp án, tớ đồng ý mang đến cô nhìn một đợt, đơn giản trước tê liệt cô ko thể gửi thế đầu bầu, nên tại phần này Chịu khổ sở nhị mươi năm, cô sở hữu nguyện ý không?” Nữ tử nói: “Ta nguyện ý, ko bắt gặp được đáp án, tớ ko quăng quật được tình thân tớ giành cho chàng, mặc dầu đầu bầu gửi thế, cũng tiếp tục nhức lòng cả một đời.” Thế là cô nàng này được Mạnh Bà giao phó mang đến việc nhổ cỏ mặt mày bờ hoa Bỉ Ngạn, kỳ thiệt vốn liếng chẳng sở hữu cây trồng nào là ở trên đây nhằm nhưng mà nhổ cả, mặc dù thế nhập đôi mắt cô nàng đó lại bắt gặp được sở hữu thật nhiều cỏ đần, chính vì vậy cứ nhổ rồi lại nhổ, vĩnh viễn cũng nhổ ko không còn được, cứ như vậy ngày qua loa ngày, năm vừa qua năm.

Hai mươi năm tiếp theo, Mạnh Bà đem nường cho tới trước cửa ngõ luân hồi, nói: “Cô đứng ở trên đây nhìn, tuy nhiên ko được thì thầm, người cô đợi nhị mươi năm tiếp đây rồi.” Cô gái khích động lo lắng không yên, thiệt vất vả mới mẻ hồi phục tâm tình của tớ, khẩn trương nhưng mà đứng tê liệt đợi người cô yêu thương xuất hiện nay. Rốt cuộc hắn cũng tiếp cận, nguyên vẹn lai hắn bị dịch, vì như thế ko được chữa trị chất lượng tốt nên có thể mới mẻ 40 tuổi tác đang được bị tiêu diệt. Hắn tiếp cận trước mặt mày cô và Mạnh Bà, Mạnh Bà mang trong mình một chén canh Vong Tình mang đến hắn, hắn vắt lấy toan tợp, cô nàng ngay lập tức nóng tính nói: “Chàng đang được quên điều chàng thưa rồi sao?” Nam tử nhìn nường một chiếc, vắt chén canh nhập tay tợp cạn một khá, chuồn nhập cửa ngõ luân hồi.

Mạnh Bà nhìn cô nàng thất hồn lạc phách, thưa, tình ái là vật gì a? Bất quá là một trong những chén canh nhưng mà thôi, cô cũng tợp tức thì chuồn, rất có thể quên hay là không ko nên bởi cô toan đoạt, sở hữu kiếp này, tuy nhiên không tồn tại kiếp sau, mặc dầu cô sở hữu lưu giữ kỹ chuồn nữa, hắn nếu mà đang được quên, vậy thì sở hữu không giống gì thiệt sự quên chứ?
Kinh Phật biên chép “Bỉ Ngạn hoa nở một ngàn năm, tàn một ngàn năm, hoa và lá mãi ko họp mặt. Tình ko vì như thế nhân ngược, duyên đang được toan sinh sống bị tiêu diệt.”

Tổng kết, ý nghĩa

Cái rất đẹp của Mạn Châu Sa Hoa, là vẻ rất đẹp chẳng lành lặn của yêu thương dị, tai nạn ngoài ý muốn, tử vong và phân chia rời khỏi. Có lẽ cũng chính vì red color thẫm tươi tỉnh rất đẹp của chính nó thực hiện cho những người tớ liên tưởng cho tới ngày tiết, cũng có thể có lẽ cũng chính vì đằm thắm của chính nó sở hữu chứa chấp kịch độc, trong những kiệt tác văn học tập, hình tượng của chính nó thông thường contact với những định nghĩa như “điên cuồng, ngày tiết tanh” v…v… Trong cỗ truyện Mirage of Blaze của người sáng tác Mizuna Kuwabara, cảnh ngày tiết tươi tỉnh phun rời khỏi khi Kagetora tự động sát được người sáng tác mô tả tương tự một dàn hoa Bỉ Ngạn là chính vì vậy.
Bỉ Ngạn hoa nở, nở ở bờ mặt mày tê liệt toàn cầu, chỉ là một trong những khối đỏ lòm rực như lửa; hoa nở ko lá, lá đâm chồi ko hoa; nằm trong lưu giữ nằm trong thương tuy nhiên ko được hội ngộ, chỉ rất có thể một đằm thắm 1 mình phía trên lối cực kỳ lạc. Cũng vì vậy nhưng mà sở hữu người tiêu dùng nó nhằm thực hiện ví dụ mang đến những chuyện tình không tồn tại thành phẩm. Thế tuy nhiên Phật gia lại thưa “Mặc mặc dù tình ái không tồn tại thành phẩm, mặc dù thế Bỉ Ngạn vẫn nở hoa cực kỳ bùng cháy rực rỡ đấy thôi.” Đã từng nghe được một quãng radio bên trên mạng internet thưa thế này: “Một người được sinh sống chân thành và ý nghĩa tại phần, chúng ta sinh sống vì như thế kỳ vọng, quật cường và dũng khí của họ; nếu mà cũng chính vì bắt gặp nên trắc trở, thất bại nằm trong xấu số làm mất đi chuồn kỳ vọng được sinh sống, giống như niềm tin quật cường và dũng khí của bạn dạng đằm thắm, cái đang được mong chờ chúng ta ở phía đằng trước cũng chỉ rất có thể là thống khổ sở, vô vọng và chán ngán nhưng mà thôi.” Kết ngược ko nên là kết thúc giục, chỉ cần phải có kỳ vọng và dũng khi như Bỉ Ngạn thì vẫn tiếp tục nở hoa một cơ hội bùng cháy rực rỡ. Trong tình thân cũng vậy, sự nghiệp cũng vậy, nhưng mà cuộc sống đời thường cũng vậy!

Mạn Châu Sa Hoa — Phật giáo gọi là vậy, cũng rất được xưng là Bỉ Ngạn hoa, hoa nở ở bờ mặt mày tê liệt sông Tam Đồ, đằm thắm ranh giới của những người, yêu thương và quái, một điểm nhưng mà mãi mãi không tồn tại cơ hội nào là cho tới này được. Tương truyền hương thơm hoa rất có thể khêu lại ký ức của những người bị tiêu diệt lúc còn sinh sống, sở hữu người thưa Mạn Châu Sa Hoa vốn liếng đem white color. Khi hít vào vong linh người bị tiêu diệt tiếp tục trở thành red color rực.

Thơ ca
(Bài thơ này không tồn tại xuất xứ, cũng chẳng biết liệu có phải là thơ ko nữa. Nhưng sau thời điểm thăm dò dò thì dường như nó là tổ hợp kể từ điều bài bác hát, kể từ truyện, thơ và Kinh Phật.

Bỉ Ngạn hoa, nở rực bờ đối diện
Đứng trước cầu Nại Hà biết thế nào
Nhìn xuống bên dưới, đó là Vong Xuyên thủy
Tam Sinh thạch, sở hữu Mạnh Bà kế tiếp bên
Cõi nát bàn thần túng bấn nằm trong tương luyến
Kiếp phù thế nằm mê mị phí thời gian
Duy chỉ mất ngày tàn nằm trong năm tháng
Thời gian lận qua loa thời gian nhanh như dông reo ca
Bỉ Ngạn hoa, nở rực bờ đối diện
Bờ Vong Xuyên, vậy nhưng mà cũng quên sông
Đứng trước cầu Nại Hà làm thế nào biết
Trên Tam Sinh, biên chép không còn phụ vương đời
Kiếp này đang được biết không còn chuyện kiếp trước
Đá Tam Sinh, không thiếu thốn cả chúng ta tên
Bỉ Ngạn hoa, nở rực bờ đối diện
Chỉ thấy hoa lại chẳng thấy lá đâu
Nở ngàn năm, ngàn năm hoa cũng lụi
Hoa và lá, vĩnh viễn chẳng bắt gặp nhau
Chuyện tình thân ko nên vì như thế nhân quả
Duyên phận này, đang được toan tử sinh rồi.
Mạn Châu Sa Hoa
Bỉ Ngạn hoa nở
Nở bờ đối diện
Đỏ rực một vùng
Cùng lưu giữ nằm trong thương
Lại chẳng được gặp
Một bản thân một cõi
Bên tê liệt cực kỳ lạc.
Vào tối hôm đó
Trong nằm mê bắt gặp nhau
Ngươi white color thuần
Như sen ko rễ
Còn tớ color đỏ
Như hoa Bỉ Ngạn.
Ngươi, tái ngắt nhợt như tuyết
Ta, đỏ lòm ngày tiết như quái.
Ngươi, tự do thoải mái đằm thắm hồ nước Thiên Sơn mênh mông rộng lớn lớn
Ta, tịch mịch ở vùng Hoàng Tuyền u ám nhòa mịt
Một tương khắc ấy
Yêu nên ngươi
Chính là số kiếp của sinh mệnh.
Không còn lối nhằm trốn
Không còn khu vực nhằm đi
Ta tiếp tục vẫn mãi đợi mãi đợi
Ba ngàn năm vật thay đổi sao dời
Ngươi sau cuối rồi cũng già cả chuồn mất
Ta thì vẫn luân hãm mãi như xưa
Ngươi tiếp cận bến đò ở phía trước
Sông mịt loà, làn nước lờ lững trôi
Ném mang đến tớ một nụ mỉm cười nhợt nhạt
Canh Mạnh Bà, cạn chén tự động lúc nào.
Cứ như thế, cầu Nại Hà ngươi bước
Tâm này đang được yên bình tựa nước sông
Và ngược tim, trĩu nặng y hệt như đá
Đành khép lại nhành hoa rối loàn này.
Tâm nhức như vỡ nát
Tâm bị tiêu diệt nhập vô vọng
Ta đem tình hương thơm hương thơm hoa triền miên
Thay mang đến chén canh đắng quên lãng mất
Ta còn sống
Không sở hữu vong linh, chỉ mất đằm thắm thể
Thế tuy nhiên nhưng mà, vẫn kiên trì yêu thương ngươi
Mạn Châu Sa Hoa
Bỉ Ngạn Hoa đó
Mãi ở mặt mày kia
Thản nhiên nở rực.
Thử Ngạn tâm đây
Chỉ ở mặt mày này
Hãy còn lưỡng lự
Bao chuyện yên lặng hoa, gửi không còn mang đến mưa gió
Bao thế gian nằm mê, tùy từng nước Đông xoay
Xem không còn những dập tắt
Tan trở thành những tương khắc ghi.
Tình yêu thương này vốn là của ta
Trên người ngươi thả giàn nhưng mà nở rộ
Ngươi lôi rời khỏi giẫm giẫm lên bên trên nó
Đánh rơi tớ ở miền cực kỳ lạc này.
Kiếp trước, tất cả chúng ta bên cạnh nhau cất cánh lượn bên dưới một miếng trời
Kiếp này, ngươi ở bờ bên kia, tớ ở bờ mặt mày đây
Ta ngóng nhìn khuôn mặt ngươi ngân ngấn nước
Cảm có được cả giờ đồng hồ ngươi tan nhừ cõi lòng
Nhưng lại không thể nào hùn người vệ sinh thô dòng sản phẩm lệ đắng.
Nở cho tới hoàn thiện, trổ bông rồi…
Yêu cho tới sau cuối cũng tương tự hoa nở cho tới cuối cùng…
Những ký ức đánh dấu bất quá là từng một cánh hoa nhưng mà thôi
Gió thổi chuồn rồi, tiếp tục không hề nữa
Tim từng yêu thương, tương khắc sâu sắc nhập ký ức
Người từng yêu thương, chớp đôi mắt chẳng thấy đâu
Thứ luôn luôn nhớ được, đó là cảm hứng.
Xem không còn những dập tắt
Tan trở thành những tương khắc ghi.
Ta đứng ở chân mây góc biển
Nghe giờ đồng hồ khu đất đai mới mẻ nảy mầm
Đợi hoa quỳnh nở rực một đợt nữa
Đem mùi thơm níu lại thời điểm giữa tháng năm.
Bờ mặt mày tê liệt chẳng sở hữu lấy một ánh đuốc
Ta vẫn thế ngắm nhìn và thưởng thức xung quanh
Mặc mang đến khung trời đen sạm lướt qua loa làn tóc Trắng.

Ngươi là một trong những đóa Bỉ Ngạn rực rỡ
Mãi vẫn chính là loại cám gạ gẫm chí tử nhất của ta
Ta người sử dụng văn tự động tập bơi qua loa sóng đôi mắt sâu sắc thẳm nọ
Mà nhập này là biết bao mon năm nằm trong nước đôi mắt người.
Cuối nằm trong rồi cũng nhấn chìm tớ thiệt sâu sắc thiệt sâu sắc ở nhập ấy.
Đóa hoa đỏ lòm rực như lửa
Thiêu nhen nhóm cả đám mây xa xôi vời của hoàng thơm.
Dưới ánh tịch dương, nhờ vào nước nhưng mà ca hát.
Dập dờn trầm bổng, là sóng gợn ưu thương
Vươn nhiều năm tay ra
Vẫn là cả đời ko thể va đến
Quay đầu nhìn lại
Vẫn là cự ly xa xôi xôi ko thể xua đuổi kịp
Theo dông cất cánh đi
Là giờ đồng hồ ngươi thở dài
Còn sở hữu những cánh hoa điêu linh buồn bã
Bờ mặt mày tê liệt, trước đó chưa từng đến
Luôn là nơi dựa niềm hạnh phúc nhất của kiếp này
Hay là cứ như thế nhưng mà nhìn ngóng phía xa
Gửi gắm những tư tự động mơ hồ nước này Từ đó.

Về Bỉ Ngạn thiệt sở hữu lắm truyền thuyết, cả Vong Xuyên và Tam Đồ nữa, hiểu mãi rồi ko biết không giống nhau nơi nào.
Nhưng mặc dù gì thì truyền thuyết vẫn chính là truyền thuyết, chúng ta cứ hiểu mang đến vui vẻ và bổ sung cập nhật tăng kỹ năng chém dông thôi nhé.
Ngoài rời khỏi, còn rút được một tóm lại xứng đáng giá: Kinh Phật thưa, tình bất vi nhân ngược, duyên chú toan sống chết. Duyên đang được tận thì tình cũng không còn, sở hữu kiếp này tuy nhiên không tồn tại kiếp sau, chính vì vậy chúng ta chỉ thưa yêu thương thôi, chớ thưa yêu thương mãi mãi nhé…

Nguồn: Nhật ký của Trọng Duy Lỵ.

Xem thêm: cach bop lon